Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

BÀI PHÁT BIỂU TẠI BUỔI TẠM BIỆT CÔNG TY AZUMAYA HOTEL


Ngày đầu tiên tôi bước chân vào Azumaya hotel, nơi đây chỉ có hơn 20 nhân viên, ba lầu 1-2-3 thì ngổn ngang vật liệu và ồn ào tiếng xây dựng, chỉ lèo tèo vài khách du lịch.  Khi ấy, hình ảnh một giám đốc trẻ tuổi bưng trà đá cho khách, ăn cơm chung với nhân viên thường diễn ra hàng ngày, và chính điều ấy đã ngay lập tức hấp dẫn tôi làm che mờ đi những thứ khác. Giờ đây, Az có tất cả 5 cơ sở gồm khoảng 150 phòng lớn nhỏ, gần 100 con người lao động hàng ngày trên cả nước. Chỉ tính riêng tại HCM, chúng ta có 3 cơ sở kinh doanh bao gồm gần 100 phòng, 56 nhân viên tất cả. Tình trạng full phòng diễn ra khá thường xuyên, đặc biệt là thời gian gần đây. Giờ đây, tôi có thể tự tin nói rằng, phần nào đó, chúng ta là một tập thể thành công !

Tôi vô cùng hãnh diện được là một thành viên của Azumaya hotel đó

Nhưng hôm nay, tôi phải nói lời tạm biệt các bạn. Bất kỳ ai tồn tại trong một tập thể trong khoảng thời gian như tôi, trải qua biết bao thăng trầm, khi nói lời tạm biệt đều không dễ dàng gì cả

Đứng trước các bạn ngày hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn nghe 3 câu chuyện từng xảy ra trong cuộc đời tôi, ngay tại công ty này. Chỉ đơn giản là ba câu chuyện mà thôi

Câu chuyện thứ nhất về những sai lầm

Chuyện xảy ra vào một buổi tôi năm 2011, khi ấy tôi còn là Azuman. Tôi làm thay ca cho Hùng, là bảo trì hiện nay. Trong phút hưng phấn không suy nghĩ gì, tôi và lễ tân là anh Sơn khi ấy cùng vài ba nhân viên của nhà hàng tụ tập uống rượu ngay tại quầy Bar, tại góc quay mà camera không thấy gì. Chúng tôi uống hết vài chai rượu rất nặng, rồi sau đó lấy đàn ghita ra chơi một cách ngẫu hứng. Kết thúc, lễ tân cho 2 bạn trai gái nhậu cùng lên phòng khách ngủ, anh Sơn cũng nghủ theo ngay tại quầy, còn tôi thì lên phòng 102 massage. Ngày hôm sau, bước chân vào khách sạn, tôi biết tin rằng, mình là người đã nôn ọe ra phòng massage. Lúc ấy, tôi thật sự không nhớ những gì đã diễn ra, chỉ biết rằng mình có ngủ trên đó. Nghe được tin này, tôi cảm thấy rất trách mình và hối lỗi. Bạn có thể hình dung ra sự tệ hại tới mức nào rồi

Ngay buổi trưa hôm ấy, tôi viết đơn xin thôi việc cùng anh Sơn. Tôi không nghĩ mình còn xứng đáng được làm việc ở đây nữa sau những chuyện ngu ngốc đã xảy ra, đó là một nỗi nhục

Ở tuổi 21, tôi nhậu xỉn, ngủ lại tại công ty, nôn ọe mà không nhận trách nhiệm

Nhưng giờ đây, tôi đã là một giám sát, ngay tại công ty mà mình đã phạm sai lầm. Vậy điều gì đã diễn ra ? Tôi đã đứng dậy, kiên nhẫn hơn, cố gắng hơn, chăm chỉ hơn, ý thức hơn…

Khi còn trẻ, chúng ta rất dễ mắc sai lầm bởi chưa được trải nghiệm thực tế nhiều. Dần dần rồi mọi chuyện sẽ khác, chúng ta trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn theo năm tháng không phải vì vòng thời gian qua đi, mà bởi chúng ta nhận ra được gì đó hay ho hơn

Điều quan trọng là cách chúng ta phản ứng như thế nào sau những thất bại ấy chứ không phải kết quả của thất bại hay phát xét của bất kỳ ai. Tôi đã không thể như ngày hôm nay nếu dựa vào những phát xét thiển cận của ai đó về mình để ra quyết định. Vì vậy, hãy đứng dậy, tránh con đường sai lầm đã đi qua và chạy với tốc độ cao hơn cùng với sự kiên nhẫn của mình. Đó là cách các bạn cũng nên làm giống tôi. Tôi chưa từng nghe con đường đến thành công nào mà không kinh qua những thất bại. Thất bại nuôi sống bạn, nó là kiến thức tốt nhất mà tôi biết

Nhưng môi trường quanh bạn rất quan trọng, đó là những đồng nghiệp, bạn bè hay gia đình. Họ đứng về phía bạn, giúp bạn đứng lên hay chỉ cố gắng chỉ trích bạn mà thôi. Những người giúp đỡ tôi rất nhiều, và người chỉ trích tôi cũng có. Nhưng tôi vẫn cứ là tôi. Tôi không sống vì ai đó, không phụ thuộc vào ai đó. Tuy nhiên, nếu bạn có thể, hãy cứ giúp đỡ những ai xung quanh mình với tấm lòng chân thật

Ngay cả khi bạn trưởng thành đi nữa, sai lầm vẫn luôn tồn tại quanh mình. Sai lầm hay thất bại, có những lúc rất cay đắng. Đôi khi, nó dường như muốn cố tình đánh ngã bạn, nhưng hãy đừng đánh mất lòng tin. Thất bại, tự thân nó là những trải nghiệm, lược đi những cái không cẩn thiết. Nếu bạn cảm thấy đắng thì đó chính là vị đắng của liều thuốc cần thiết mà thôi

Câu chuyện thứ hai là về sự trung thực

            Cách đây hơn 2 năm trước, khi ấy tôi là Azuman như các bạn bây giờ. Thứ bảy là ngày mà khách thường dẫn bạn gái lên phòng, cảnh tượng khá nhộn nhịp và tự nhiên. Đôi khi, một vài khách qua đường muốn lên short time. Trong trường hợp này, giá phòng ít hơn. Một lần, có khách ngang qua đặt phòng short time, lễ tân kiểm tra thì thấy có phòng 404 vừa trống mà rẻ nhất. Chỉ chưa đầy 1 tiếng, tôi và lễ tân đã kiếm được một khoản rất khá, hơn nhiều so với những gì mình nhận được sau 8h làm việc thông thường. Việc mà chúng tôi phải làm đó là giữ kín không ai biết và dọn lại phòng đánh lừa các cô house. Thật đơn giản để có tiền phải không ? Tôi đã nghĩ như vậy và thấy rất hưng phấn với cách kiếm tiền dễ dàng này

            Qua ngày sau, trên đường đi làm, tôi không may bị công an giao thông vẫy lại. Với những lỗi không thể chối cãi của mình, tôi đã bị phạt một số tiền rất lớn để đổi lấy việc họ cho tôi qua. So với số tiền kiếm được đêm trước, nó lớn hơn rất nhiều. Và tôi đã rất tức giận, chửi thầm họ là những kẻ tham lam, những kẻ cướp, không hơn không kém

            Giờ thì bạn thấy rồi đấy. Hóa ra tôi cũng là một kẻ cướp, không hơn không kém so với tay công an giao thông kia. Thậm chi họ còn có lý hơn tôi nhiều

            Lẽ ra, tôi và lễ tân hôm ấy phải kê vào khoản thu của công ty thay vì ăn đứt số tiền ấy. Nhưng rồi, tôi đã bị chừng phạt, cũng bằng chính cái cách mà tôi lấy đi.  Điều tôi nhận ra ở đây đó là, những việc làm gian lận, bản thân nó tự đào hố trôn mình

            Cuộc sống giờ đây ngày càng cám dỗ hơn, những kẽ hở, những lợi ích xuất hiện thường xuyên ngay trước mắt bạn. Thật đơn giản, chỉ cần giữ kín thì mọi chuyện sẽ ổn. Bạn là người khôn khéo trong nói chuyện, có bề ngoài ưa nhìn, đánh lừa được cấp trên, không tôn trọng cấp dưới. Bạn cảm thấy rằng, nó dễ chịu và thật có lợi. Thật sao? Câu trả lời là sớm muộn thì sự gian lận sẽ bị trừng phạt theo đúng cái cách mà bạn đáng phải nhận. Bất kể đó là loại gian lận nào

            Nhưng hậu quả của sự gian lận không chỉ là gánh chịu một chuyện nào đó, mà chính là việc tạo thành thói quen sau này nếu bạn còn tiếp tục tiếp diễn. Đó chính là tai họa vô cùng lớn mà bạn chưa thể nhận ra gay được. Nó sẽ cướp đi danh tiếng, công việc, tiền bạc, thậm chí là người thân của bạn. Và đạo đức của bạn bị mất đi. Bạn mất đi chính bản thân mình

            Bạn có từng hỏi với mình rằng, điều quan trọng ở một con người là gì không ? câu trả lời của tôi là sự trung thực. Là một nhân viên, điều ấy dường như là một tiêu chuẩn hàng đầu đánh giá về phẩm chất đạo đức con người. Là nhà điều hành của doanh nghiệp, các quyết định lớn đi kèm với lợi ích lớn, sự trung thực còn quan trọng hơn nhiều

Sự trung thực sẽ dẫn bạn đến với may mắn, tôi rất chắc chắn về điều này. Trước mắt các bạn, ngay tại công ty này có biết bao những cám dỗ. Nhưng hãy dừng lại và suy nghĩ, sống trung thực với  đồng nghiệp, với bản thân mình để có được sự thanh thản với chính lương tâm mình. Đó là cách duy nhất sống cuộc đời hạnh phúc

Câu chuyện thứ ba là về niềm đam mê

Trước khi bước chân vào đại học, tôi kiếm được một việc làm thêm tại công ty chứng khoán Vndirect. Công ty ấy có một căng tin bán đồ ăn cho các nhà đầu tư vào buổi sáng và trưa. Tôi được nhận vào làm phụ bếp tại căng tin ấy, đồng thời tôi cũng được ăn miễn phí vào các bữa trưa. Vô tình, tôi được tiếp xúc với bảng giá chứng khoán và dần dần quen thuộc với những ký tự và con số biến đối liên tục. từ ngày ấy trở đi, tôi thường tự mua cho mình tờ nhật báo kinh tế hàng ngày, theo dõi bảng giá, thống kê biến đổi giá một số chứng khoán quan trọng. Cứ thế, tôi cảm thấy rất hưng phấn với chúng

Hết kỳ học thứ ba thì chúng tôi phải lưa chọn cho mình chuyên ngành để theo học. Tôi ghi tên vào ngành chứng khoán. Tôi nhận ra đại học khác xa những gì mình nghĩ khi còn là học sinh, thậm chí vào chuyên ngành rồi, sự thất vọng còn lớn hơn, thế nên ở lớp tôi không phải là một sinh viên tiêu biểu. Tôi thường cúp học, tới trễ, ngủ trong lớp, chỉ học bài khi gần tới ngày thi và coi thường những luật lệ. Thay vào đó, tôi đi làm thêm kiếm tiền, từ giữ xe, phục vụ, phụ bếp, khuân vác cho tới lau sàn và cửa kính cho các tòa nhà rồi sau đó là Azumaya. Ngoài ra, tôi thường xuyên có mặt tại thư viện thành phố để đọc sách. Từ sớm, tôi đã là một kẻ thích đọc sách

Tôi sẽ chỉ cho các bạn thấy, những theo đuổi sở thích, sự kiên nhẫn là món quà vô giá

Vào đầu 2012, tôi đọc được một cuốn sách viết về thần tượng của mình. Ngay sau đó, tôi có một quyết đinh đó là thành lập quỹ đầu tư chứng khoán. Tôi sẽ đi theo con đường đam mê của mình, theo lĩnh vực mà mình ham thích nhất. Với số tiền tiết kiệm được sau những năm làm thêm, tôi có một khoản khá để góp vốn. Và thành viên đầu tiên của quỹ chính là bạn thân của tôi, Dũng, người đang ngồi đây với chúng ta. Cảm ơn Dũng rất nhiều

Giờ đây, sau hơn 2 năm thành lập, quỹ gồm 6 thành viên tất cả, họ đều là những người trẻ tuổi tiết kiệm tiền để đầu tư. Tài sản của quỹ hiện nay đạt gần 100 triệu, và chưa có năm nào thua kém thị trường. Đó là một số tiền không lớn, nhưng là sáng tạo lớn nhất của tôi, sáng tạo tuyệt vời nhất mà tôi có. Rồi nó sẽ lớn mạnh một ngày nào đó, tôi chắc chắn về điều ấy

Làm việc tại Az cũng rất tuyệt vời, nơi tôi có thể học hỏi mỗi ngày. Nhưng tôi không phải là chính mình, không sáng tạo, không độc lập…đơn giản là những công việc mà tôi đang làm không thuộc về chính tôi. Có lẽ nó thuộc về ai đó trong các bạn ngồi đây

            Các bạn có thể hiểu được tại sao tôi nói lời tạm biệt Azumaya rồi đấy. Tôi muốn đi xa hơn nữa với đam mê, ước mơ của mình. Tôi không muốn sống một cuộc đời không phải là mình. Con đường phía trước của tôi chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng điều ấy chỉ là thứ yếu, niềm vui công việc mới là quan trọng.

Ở tuổi 21, tôi nhận ra đam mê của mình, tôi là một kẻ may mắn. Mọi người ngồi đây, hoặc còn trẻ hoặc hơn nhưng mẫu số chung là như nhau. Hãy tìm kiếm chính mình, hãy trung thực trả lời câu hỏi “mình là ai”. Phần lớn thời gian trong đời, chúng ta đều làm việc. Vì vậy, cách duy nhất để có cuộc đời hạnh phúc là được trải nghiệm niềm vui trong công việc. Và cách duy nhất để có được trai nghiệm ấy chính là theo đuổi những việc mình đam mê. Có thể các bạn chưa nhận ra nó nhưng hãy cứ tìm kiếm. Bằng cách nào đó, theo thời gian con tim bạn sẽ có câu trả lời. Còn những ai đang lưỡng lự với một bên là sở thích một bên là lựa chọn dễ dàng thì hãy dũng cảm vượt qua chính mình. Đừng sống một cuộc đời vì ai đó, vì những suy nghĩ lạc hậu hay những con đường dễ dàng. Đó là một cuộc sống tầm thường. Điều này cũng đúng trong tình yêu hay tình bạn

Thời gian không phân biệt bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì, vòng quay cứ thế trôi đi khiến bạn mỗi lúc lại già hơn. Thời gian của các bạn là có hạn. Vì vậy, hãy làm những điều mà giống như nó là cơ hội duy nhất. Một ngày nào đó khi các bạn già đi rồi sẽ nhận ra rằng, mình chính là lựa chọn trước kia, không phải ai khác.

Sống với đam mê, sở thích có những trở ngại nhất định, như việc bị người khác đặt ra câu hỏi về thành công chẳng hạn, nghi ngờ về tính trưởng thành. Vậy cho phép tôi mượn lời trong cuốn sách ưa thích nhất của mình, cuốn Suối Nguồn:

“Năng lực của mỗi người có thể khác nhau, nhưng nguyên tắc cơ bản vẫn giữ nguyên: mức độ độc lập, chủ động, và tình yêu công việc của một người là yếu tố quyết định tài năng của anh ta với tư cách là một người lao động và quyết định giá trị của anh ta với tư cách là một con người. Sự độc lập là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá phẩm chất và giá trị của loài người. Anh ta là ai và anh ta tự tạo ra cái gì; chứ không phải anh ta đã làm được hoặc không làm được gì cho người khác. Không có gì có thể thay thế được phẩm giá cá nhân. Và không có gì khác cho phẩm giá cá nhân ngoài tính độc lập”

Tính độc lập chính là yếu tố duy nhất đánh giá bản thân bản xét ở góc độ con người cũng như góc độ công việc. Chưa có một phát minh vĩ đại nào dựa trên sáng tạo tập thể

Các bạn đang ngồi đây, dù làm phòng, mở cửa cho khách, giửa chén, lễ tân hay điều hành nhưng tiêu chuẩn là như nhau, mức độ độc lập. Không có cái gọi là tư cách. Các bạn là duy nhất, chẳng ai có quyền nói tư cách với bất kỳ ai

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở đây trên cương vị là một giám sát, ngày tôi phải nói lời tạm biệt những đồng nghiệp, những người anh, chị, bạn, và những người cô, người chú với cảm xúc trong lòng. Thời gian làm việc chung với các bạn là những khoảnh khắc vô giá, giúp tôi được như ngày hôm nay. Tôi chẳng có gì để đền đáp các bạn cả

Nhưng thật lòng mình, tôi xin được cảm ơn tới tất cả mọi người, xin gửi lời cảm ơn tới những đồng nghiệp không có mặt tại đây. Tôi cầu chúc cho các bạn có một cuộc đời hạnh phúc, giá trị và là chính mình
Cảm ơn giám đốc, Mr. Han, anh là một người chủ nhưng cũng là một người bạn tốt của tôi. Anh là nguồn cảm hứng để tôi làm việc cũng như để tôi học hỏi trong gần 3 năm qua. Thật đáng tiếc là, cảm hứng ấy vẫn còn rất mãnh liệt trong cái ngày tôi rời đi thế này. Nhưng tôi biết, anh ấy vẫn mãi là tấm gương để tôi nhìn mình. Xin cảm ơn anh !
Xin cảm ơn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét